Khi tôi nói em đừng " phản ứng " Hãy ngồi nghe "khái niệm" tình tôi Trái tim nầy dù "điện giải" thành hai Tôi cũng sẽ vì em làm "thí nghiệm" Sắc đẹp em như một " dây dẫn điện " Vì đó là " đặc tính" tự ngàn xưa Một nụ cười" công dụng " của em ư ? Hay " nguyên tắc " giết người qua khoé mắt Theo " định luật " của tình tôi " đậm đặc " Kẻ si tình bị " điều chế " nơi em Một cuộc đời son trẻ phải lên men Bởi " nồng độ" ái tình không hạn chế Tôi yêu em không cùng " hoá trị " Biết lấy gì do " thể tích " sầu thương Em đã làm "tỏa nhiệt " trái tim hoang Và " trọng lượng " đã mấy lần co giãn Tôi đau khổ tim tôi vì nứt rạn Nên vội thay " cường độ" của tình yêu Giải thích rồi nhưng em vẫn làm kiêu Không phát biểu 1 đôi lời " cảm ứng" Tôi buồn chán nhưng bị em " tác dụng " Vì tương tư là" trạng thái thiên nhiên " Nếu không tin em "khảo sát " mà xem Rồi sẽ thấy tôi " cân bằng " lời nói Tôi sống với 1 tình yêu " tuyệt đối" Lòng nát tan như " tia sáng phân kỳ" Tôi thầm mong "hội tụ " một ngày kia Và chẳng muốn đặt tình nơi " vô cực " Tôi yêu em chẳng kể gì quy ước Không kể gì " áp lực" của riêng ai Nụ cười mà em " phóng phích " trên môi Mềm rạo rực như là đang " xuất hiện" Phải chăng tôi đi ngược chiều dòng điện Quá vội vàng nên "quy tắc " không dùng Tìm hơi say bao " nhiệt độ" nhớ nhung Trong giây phút đã tan vào " không khí" Niềm sầu tủi " bốc hơi" lên thành lệ Nhưng càng thương " điện trở" càng gia tăng Có nhiều đêm "ão ảnh" của giai nhân Đã "Phản chiếu" qua giấc mơ êm ái Khi tỉnh dậy thấy hồn như " điện giải" Đang lạc về " tiêu điểm" tận hư vô Có khi buồn " phân tích " lệ thành mưa Mong "tổng hợp " tình yên vào lòng đất Cuối dâng em 1 tình yêu " nguyên chất " Tôi thật tình không" phóng đại" thêm đâu Quá si mê tôi " tích tụ " từ lâu Một" dung dịch " chứa rất nhiều vàng bạc Tôi " đơn chất" em ơi đừng lãnh đạm Xin em về " điều chỉnh" hộ con tim Tôi dành riêng 1 "vị trí" cho em Cao sang nhất "Trong Tình Yêu Lý Hoá " .